Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

NAG Catherine Karnow quay lại Việt Nam: Tìm nhân vật trong bức ảnh cũ nổi tiếng


Ảnh và bài từ NAG và Biên Tập Catherine Karnow, hiện đang làm việc cho tạp chí NATGEO và NATGEO Traveler, chia sẻ một ví dụ tuyệt vời về việc mạng xã hội kết nối chúng ta.



Photo: Catherine Karnow


Một vài tuần trước điều đặc biệt thú vị đã xảy đến, tôi đã nhận được một tin nhắn từ một người mà mẹ cô ấy chính là nhân vật trong bức hình được tôi thực hiện cách đây 2 thập kỷ. Tôi đã tự hỏi có hay chăng người mẹ của cô ấy chính là người phụ nữ đó.

Hai mươi năm trước tôi đã đến Việt Nam để chụp một dự án cá nhân, lúc đó tôi không làm cho bất kỳ một tạp chí hay khách hàng nào. Năm 1990, Việt Nam lúc đó vẫn chưa hòa nhập với phần còn lại của thế giới, cánh cửa được mở ra một cách rất yếu ớt. Đất nước đang bắt đầu lại sau những năm tháng đen tối của chiến tranh, đói nghèo và chủ nghĩa cộng sản nổi lên theo sau chiến thắng mùa thu năm 75 và tôi đã hy vọng ghi lại tư liệu về tất cả những điều đang diễn ra. Mọi người đều đã chào đón những người nước ngoài với sự nồng nhiệt và tò mò. Đã có một vài du khách nước ngoài tại thời điểm đấy và tôi là một trong những người khách đó.

Tôi đang thực hiện những bức hình theo từng chủ đề, từ những trường dạy quân sự, những đứa trẻ mồ côi đến những tấm hình thời trang đầu tiên được chụp tại nhà Hát Lớn Hà Nội. Tôi cũng đã chụp lại những thuyền mành câu cá cuối cùng tại Vịnh Hạ Long và đạo Cao Đài kỳ lạ gần biên giới với Campuchia. Những thành phố lúc ấy thật yên tĩnh và trống trải hoàn toàn khác với những hình ảnh ngày nay. Chỉ có những chiếc xe đạp ở Hà Nội và gần như không có bóng dáng của xe ô tô hay những chiếc xe máy.


Photo: Catherine Karnow


Tôi đã trải nghiệm vài ngày trên chuyến tàu đi từ Sài Gòn về Hà Nội. Chuyến tàu thời điểm đó là sự kết nối Bắc Nam là biểu tượng của sự thống nhất đất nước, không còn hai phần chia cắt giống như suốt quãng thời gian của chiến tranh.

Lúc đó là tháng 7 với cái nóng ẩm không thể chịu được. Chuyến tàu di chuyển rất chậm đến mức bạn có thể nhảy được ra ngoài và bước bộ có khi còn nhanh hơn. Cám ơn chúa lúc đó tôi đang chụp hình và sự tập trung đã giúp tôi không bị xao nhãng bởi tình trạng khổ sở xung quanh mình lúc bấy giờ. Những ngày này, tôi đi dọc theo hành lang tàu lên và xuống giữa các toa, gặp gỡ mọi người và chụp hình họ. Thi thoảng tôi nhờ người bạn Úc gốc Việt giúp mình làm phiên dịch.

Vào cuối ngày thứ ba, chúng tôi đã tiến đến gần những dặng núi ở khu vực miền Trung Việt Nam. Chuyến tàu di chuyển còn chậm hơn như nó đang cố nhọc leo lên con đường dốc. Tôi biết rằng đó sẽ là một tấm hình đẹp khi mà con tàu bắt đầu đi xuống, bạn sẽ nhìn thấy những mảng núi xanh và con đường uốn quay đằng sau. Tôi đã cần chuẩn bị sẵn sàng khi mọi thứ bắt đầu.

Tiến tới bắt chuyện một bà mẹ trẻ và lũ nhóc của cô. Người bạn giúp tôi phiên dịch không có ở đó bởi vậy tôi ra động thái xin phép chụp hình và cô ấy mỉm cười đồng ý. Lúc đó đoàn tàu tăng tốc lao nhanh xuống theo độ dốc của sườn núi, cuối cùng chúng tôi cũng đã cảm thấy được những làn gió mát lạnh trong suốt cuộc hành trình, tôi nghiêng mình ra ngoài cửa sổ để có được góc nhìn hoàn hảo và tất cả chúng tôi đều cười, cảm nhận sự vui vẻ. Sau đó, tôi đã đưa cho những đứa trẻ một hộp bút chì màu và đã hứa sẽ gửi những bức ảnh cho bà mẹ.


Photo: Catherine Karnow


Tuy nhiên tôi đã mất địa chỉ và không có khả năng gửi đến cô bất kỳ tấm hình nào trong series. Một trong những tấm hình đặc biệt trở thành một bức ảnh nổi tiếng được xuất bản rất nhiều lần và được in trong cuốn Lonely Planet Guide to Vietnam trong nhiều năm sau đó. Tôi đã luôn tự hỏi điều gì đã xảy ra sau này với người phụ nữ xinh đẹp và những đứa con của cô và đã ước rằng mình có thể chia sẻ sự thành công của bức hình với cô.

Một vài tuần trước tôi được phỏng vấn bởi một trong những tờ tạp chí lớn nhất của Việt Nam với một bài dài và nhiều hình ảnh khác nhau được xuất bản. Bao gồm cả tấm hình nổi tiếng trên chuyến tàu ngày đấy. Trong ngày bài báo được xuất bản, tôi nhận được một tin nhắn facebook từ Rosalyn Vu. Không thể tin được rằng, đó chính là con gái của người phụ nữ trong tấm hình, mặc dầu lúc đó Rosalyn không có mặt bên cạnh mẹ. Cô nói rằng mình và mẹ đã được xem bức ảnh trong cuốn Lonely và luôn tự hỏi làm sao để liên lạc được với người chụp. Tôi đã thực sự choáng váng và vui mừng khi nghe được thông tin từ họ. Chỉ để đảm bảo rằng đó chính là người phụ nữ trong ảnh, tôi đã yêu cầu Rosalyn gửi cho mình một bức hình của mẹ cô lúc này. Và mọi thứ đúng như vậy, sau 20 năm, chúng tôi hết sức vui mừng được tái ngộ.

Một vài tuần sau đó, một người bạn của tôi đi Việt Nam và đồng ý giúp tôi đưa những tấm ảnh rửa cỡ 8x10 inches cùng với những tấm hình khác khi mà chúng tôi ngồi cạnh nhau trên tàu hỏa lúc đó. Họ đã xúc động khi có những bản in và giờ đây chúng tôi có thể giữ được mỗi liên hệ thân thiết.

Bài viết được đăng trên Blog Intelligent Travel 12/1/2013 nằm trong chuyên mục Cảm xúc cho du lịch: Những bức ảnh kể về câu chuyện.

(Bài dịch : NAG Đặng Bình)
Nguồn: NAG Catherine Karnow quay lại Việt Nam: Tìm nhân vật trong bức ảnh cũ nổi tiếng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét